Những bài thơ hay nhất về mùa đông buồn và lạnh lẽo
Mùa đông những giọt mưa đã ngừng rơi , cái lạnh đã bắt đầu ùa về ,là mùa của những nỗi buồn ướt át, sự cô đơn làm tăng thêm cái lạnh của mùa đông ,Chính vì lẽ đó mà hàng loạt bài thơ hay về mùa đông đã ra đời đặc biệt là thơ tình yêu.
Như trong lời bài hát "Góc Phố Rêu Xanh" có trích đoạn "Thu qua đông tới cho lòng nỗi hiu quạnh..." . Tác giã bài hát đã nói lên sự hiu quạnh , cô đơn và hoan vắng khi mỗi dịp Đông về . Mùa đông vừa đến là cái lạnh cũng theo đó mà ùa về , nó mang theo bao nhiu ký ức và nỗi buồn mang mát trong mỗi con người .
Mùa đông nó làm tăng sự cô đơn và nổi nhớ da diết , đặc biệt trong tâm hồn sâu thẳm của những người làm xa quê khiến con người ta thèm sự ấm ám của gia đình . Chắc cũng vì lý do đó mà rất nhiều bài thơ tình hay về mùa đông đã ra đời , đặc biệt là các bài thơ về Hà Nội .
Phải nói rằng quả thật cảnh vật mùa đông rất lãng mạng và yên bình . Trải qua 3 tháng mùa Thu cây cối trơ trọi , Mùa đông đến mang theo gió và sương lạnh làm cho cảnh vật mang một vẻ huyền ảo và nên thơ . Nó đem đến cảm hứng cho rất nhiều nhà thơ sáng tác ra các bài thơ tình hay để mỗi khi ai đọc nó sẽ cảm thấy lòng ấm áp hơn khi nhớ về ai đó.
Mùa đông sẽ càng đẹp hơn khi được người ta mang vào những vầng thơ, lời nhạc. Nếu bạn yêu thích mùa đông thì đừng bỏ qua những bài thơ về mùa đông buồn, chất chứa đầy tâm trạng dưới đây.
Trăng lên, trăng tròn, trăng lại khuyết
Tuyết rơi, tuyết phủ, tuyết lại tan
Hoa nở, hoa rơi, hoa lại tàn
Rượu ngon, rượu đắng, rượu lại cạn
Tình đẹp, tình sâu, tình vẫn tàn !
Những bài thơ tình hay về mùa đông lạnh
Nổi Buồn Chờ Đông
Mọi nỗi buồn em để dành đến Đông
Khi đất trời chìm trong làn gió lạnh
Em dang tay ôm buồn thương bên cạnh
Chắc sẽ chẳng hề thấy lạnh được đâu
Nếu giọt lệ lỡ đọng trên mắt nâu
Xin em giữ đến Đông hãy rơi xuống
Khi hoa cải đã rộ vàng từng luống
Nước mắt sẽ làm ngực trái ấm lên
Mọi nỗi buồn em gửi gió mùa Đông
Chắc gió lạnh và dài Lê thê thế
Sẽ cuốn đi rất nhanh va rất nhẹ
Chờ nắng lên hong khô đôi mắt nhoè
Mùa Đông qua phố xá đều vắng hoe
Em sẽ chẳng thấy riêng mình cô độc
Những nỗi buồn đã trở nên gai góc
Sẽ thôi đâm vào sâu thẳm tâm hồn
Ngọt nhạt chiều gầy nắng buổi hoàng hôn
Thèm Hương nắng còn Vương lại trên tóc
Thèm những dỗ dành để một lần được khóc
Khi trái tim mạnh mẽ đã mệt nhoài
Mùa Đông Phố Nhỏ
Thành phố sáng nay bỗng trở gió nhé Anh
Em giật mình ngỡ mùa Đông phố nhỏ
Góc ngày xưa có người hay đứng đó
Chờ mấy mùa thương nhớ biết bao nhiêu
Ngốc nghếch quá Anh nhỉ, chẳng dám nhận tình yêu
Chỉ ngại ngùng...thích thích nhau đôi chút
Muốn nắm tay nhưng ngập ngừng...thành hụt
Muốn nói gì mà lại cứ lặng im
Ra ngóng vào trông cái điện thoại nhiều đêm
Cứ chờ hoài chẳng một tin nhắn tới
Muốn nhắn một câu "học xong nói chuyện nha...em đợi"
Nhưng lại thành "học bài đi...đồ lười"
Xe em hỏng mỗi dịp lớp đi chơi
Là giả vờ để được Anh chở đấy
Thế mà Anh chẳng biết ý gì vậy
"Xe tôi không chở nặng...bà đi xe khác đi"
Sao ngày cuối cùng vẫn chẳng nói được chi
"Ê, tặng ông con gấu cử nhân đó
Thi cho tốt sau mới lấy được vợ
Lười như ông cô nào thích nổi đâu"
"Xem lại đi,tôi đẹp trai nhất phố
Chẳng làm gì cũng có khối cô theo
...Đây tặng bà cái mũ hình con heo
Người giống mũ, mũ giống người như đúc"
Là thế đấy, lúc nào cũng chỉ chọc
Chẳng bao giờ được một lời yêu thương
Tháng năm qua mãi xa cách đôi đường
Có bao giờ anh tiếc vì chưa nói...?
Tôi và em
Tôi và em thân thiết
Đã bao ngày tháng qua
Những mến thương da diết
Chỉ giữ đấy như là...
Tôi thích vỗ vai phải
Nhưng đứng bên trái em
Em quay qua quay lại
Đánh tôi nhưng cười hiền
Em thích hay nũng nịu
Đòi cái kia cái này
Tôi giả vờ không hiểu
Em giận dỗi buông tay
Tôi thích xoa đầu em
Rồi chê người lùn quá
Em quay sang ăn vạ
Tôi chữa: nhưng đáng yêu
Em cứ giả vờ kiêu
Bỏ lại tôi sau tít
Tôi giả vờ thấm mệt
Chân ngắn bước nhanh ghê
Tôi và em cứ thế
Hai đường thẳng song song
Ở giữa là mùa Đông
Tôi và em ly biệt
Tôi đi, em cũng bước
Về hai góc trời riêng
Dẫu thế gian có chật
Chỉ gặp trong nỗi niềm
Đêm đông
Một chút gió đêm nay cho đủ rét
Những đường thơm thôi lá cũng đừng vàng
Ở trên sao sáng để em sang
Đôi cánh lớn đáp qua lòng cửa mởHương của cỏ và độ nồng hơi thở
Sẽ lên cao làm lửa ở trong hồn
Như que diêm phải cháy những đầu hôm
Cho sợi khói thản nhiên vào đôi mắtĐừng vội biết vì sao mà ngơ ngác
Khi tôi về vầng trán cũng mưa bay
Đừng vội đau, dù khẽ, ở bàn tay
Khi trí nhớ vẫn còn nguyên tha thiếtMùa đông tới làm sao em biết
Những hàng cây trở gió đến lạnh lùng
Chắc buổi chiều mái tóc cũng mưa giông
Đường đi học thênh thang loài mây rớtVà buồn tự ngàn xưa đâu đã hết
Khi vô tình gọi lại tuổi tên người
Tuổi mười lăm, tên đẹp tựa chiều phai
Hồn vắng lặng mà nghe như đã khắpMột chút núi của bầu trời xa tắp
Soi bóng về thềm cửa cũ màu xanh
Em có nghe rất khẽ ở bên mìnhSương mới rụng về hồn lơ lửng cánh
Một chút gió cho đêm nay vừa lạnh
Tôi bắt đầu sửa soạn đón mùa đông
Em có nghe lửa ấm ở trong lòng
Hương lạ chết, và cây kia rũ xuống
Một chiều đông
Chiều nay một chiều đông
Nghe thèm giọt nắng hồng
Thèm một vòng tay ấm
Cho đời bớt mênh môngNgười ơi đông bên nớ
Có nhiều tuyết rơi không
Bên ni đông không tuyết
Chỉ bão tuyết trong lòngNhớ về đông năm ấy
Tuyết trắng phủ đầy cây
Trắng như màu áo cưới
Môi mắt nhìn đắm sayRồi mùa đông lại sang
Cuộc tình lỡ, tan hoang
Tuyết vẫn trắng đầy lối
Trắng, như màu áo tangChiều nay một chiều đông
Dù có giọt nắng hồng
Dù có vòng tay ấm
Vẫn nghe buồn mênh môngChiều nay, một chiều đông ..
Xa Em Mùa Đông
Mùa đông đến gợi nhiều nỗi nhớ
Em yêu giờ đang ở nơi xa
Đông mang cái lạnh thấu da
Một mình lạnh lẽo mắt nhòa lệ rơiPhương trời xa em ơi có biết
Nhớ khi xưa thời tiết chuyển mùa
Mùa đông gió bấc rét lùa
Bên nhau anh quạt gió đùa trêu emĐêm lạnh lẽo không em trống rỗng
Cho tim anh giấc mộng tan tành
Anh buồn thao thức tàn canh
Gửi vào nỗi nhớ để dành em yêuĐã xa rồi bao điều mộng ước
Biết bao giờ mình được bên nhau
Mình anh với trái tim đau
Còn đâu lời ước, trước sau chung tình!
(Nguyễn Quang Long)
ĐÔNG ĐÃ VỀ
Đình Khải
Vừa đi qua những ngày mưa tầm tã
Với biết bao hệ lụy khôn lường
Chưa kịp bình tâm trở lại với đời thường
Đông đã đến đem theo cơn gió rét
Thương em gái trên đường khép nép
Có lẽ chưa quen thời tiết đã chuyển mùa
Áo ấm quên mang mà gió rét cứ đẩy đưa
Em gắng sức chạy xe trên đường phố
Thương những bà mẹ tảo tần ngoài ngõ nhỏ
Với gánh hàng rong sáng sớm đã chào mời
Thương những người chị ở làng quê xa xôi
Tất bật với ruộng đồng chẳng nề hà giá lạnh
Và còn nữa, những mảnh đời bất hạnh
Cơm chẳng đủ no, áo ấm chẳng đủ che
Mà mới đầu mùa cơn gió đông về
Cái lạnh mùa Đông còn trực chờ phía trước
Chỉ mong sao đồng bào cả nước
Cuộc sống khá dần lên, nghèo khổ sẽ di qua
Ước mong sao tất cả mọi nhà
Cơm áo đủ đầy đón mùa Đông đã đến.
Mùa Đông Buồn
(Trung Dũng)
Thế là lại đến mùa đông
Lạnh lùng một bóng biết cùng ai đây?
Em vui đùa giỡn với mây
Lối xưa gió hú có hay tôi buồn
Biển khơi sóng vỗ dập dồn
Lênh đênh thuyền nhỏ bồn chồn lo âu
Chân trời xa tít về đâu?
Sao không lên tiếng một câu yên lòng
Lúa chiêm xanh ngắt ngoài đồng
Thiếu tay em chậm trổ bông mất rồi
Khói lam chiều tím lưng đồi
Vô tình quên hết nụ cười luyến lưu
Đông về giá lạnh đìu hiu
Tái tê nhịp bước cô liêu một mình
Vắng em chỉ bóng không hình
Qua sông bỏ lại chuyện tình dở dang…
Nỗi nhớ mùa đông
Thơ: Tùng Trần
Đông đã về trên từng con phố nhỏ
Lạnh vai gầy..anh chợt ngó mông lung
Mùa đông xưa ta sánh bước đi cùng
Nhưng đông này..anh lạnh lùng đơn lẻ
Giờ nơi đâu..người yêu xưa nhỏ bé..?
Nhớ em nhiều..anh khoé mắt lệ cay
Bước một mình trên phố vắng chiều nay
Lối đi xưa bổng dài thêm nỗi nhớ
Lạc mất nhau khiến lòng anh trăn trở
Giờ phương nào..em có nhớ anh không..?
Có khi nào..nhớ kỷ niệm mùa đông
Hay hạnh phúc bên chồng trong êm ấm..??
Sao thời gian cứ mãi trôi chầm chậm
Để đêm về..lệ ướt đẫm bờ môi
Đông đã sang nhưng phố vắng em rồi
Chợt tim anh...bồi hồi bao kỷ niệm
Nhớ đến em..anh nghe hồn tắt lịm
Mất nhau rồi biết tìm ở nơi đâu..??
Anh đớn đau vỡ giấc mộng ban đầu
Để đông sang..anh đơn sầu..cô lẻ...!!
ĐÔNG VỀ NHỚ MẸ
Tác giả: Trương Thị Anh
Thầm thì thu đã nhẹ trôi
Gió se se lạnh đây rồi đông sang
Mây mù che phủ nắng vàng
Mặt hồ phẳng lặng ngỡ ngàng thu qua
Đông về bàng đỏ sắc hoa
Thoảng thơm ngô nướng cho ta nhớ về
Đông xưa khi còn ở quê
Thương mẹ xuống cấy tái tê cõi lòng
Áo tơi che tấm lưng còng
Nào đâu lưng kín gió lồng lao xao
Đông về nhớ mẹ nôn nao
Mưa phùn xuống cấy con nào có quên
Bây giờ mẹ đã quy tiên
Sáng nay mưa lạnh nhớ miền quê xưa
Rét run mẹ vẫn cày bừa
Cho con, cho cháu đông xưa no lòng
Lớn lên con hiểu đục trong
Đông xưa có mẹ ấm nồng tình thân.
Cô đơn mùa đông
Trời chuyển gió… giá rét về hối hả
Đông đến rồi… vội vã đẩy thu qua
Có phải giá rét thế này ai cũng ngại cách xa
Sợ cái lạnh ùa vào khi đơn chiếcỞ nơi nào ấm êm ai có biết
Cô đơn này da diết ai nhớ ai
Bất chợt rùng mình khi khẽ hở bờ vai
Để cái rét có dịp trổ tài làm lạnhVà nỗi cô đơn tranh nhau ùa về chóng vánh
Khiến ai buồn và lại trách móc ai
Có phải khi ấm lòng ta đã lỡ làm sai
Để khiến ai ra đi buồn như thếGiờ đông về ta mới cần ai để…
Sưởi ấm lòng… bằng những yêu thương
Và lại cùng ai ấy bước tiếp con đường
Nắm chặt bàn tay… trao yêu thương cả khi trời không lạnh…
ĐÊM ĐÔNG
Thơ Nguyễn Hường
Rét lạnh giấc ngủ ấm nồng
Chăn len gối đệm ánh hồng tình quân
Quên bao vất vả gian truân
Ngân nga điệu nhạc mưa tuôn mặc trời
Ngoài hiên sương đọng giọt rơi
Gió bấc nhẹ thổi chơi vơi côn trùng
Thượng tuần đêm tối mịt mùng
Ngọt êm thiếp ngủ lạ lùng chiêm bao
Mơ nào những ước cùng ao
Cuộc đời đẹp mãi trăng sao sáng ngời
Bài ca nốt nhạc muôn lời
Đi cùng năm tháng à ơi nụ cười
Điểm tô đất nước đẹp tươi
Bay trên đồng nội muôn người hò reo
Thẫn thờ nghiêng đứng trông theo
Du dương trằm bổng lưng đèo núi sông
Tình quê dào dạt mênh mông
Chân tình cởi mở hương đồng ngất say